Academy Clamp Fan Club

We are Family
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Tên: F. (237)
Số Bài Post :237 Số bài - 22%
F. (237)
Tên: Mukuhiba-6918 (191)
Số Bài Post :191 Số bài - 18%
Tên: Cirno Chan (166)
Số Bài Post :166 Số bài - 15%
Cirno Chan (166)
Tên: biyeubau (131)
Số Bài Post :131 Số bài - 12%
biyeubau (131)
Tên: Violin (112)
Số Bài Post :112 Số bài - 10%
Violin (112)
Tên: Nguyệt Nhi (67)
Số Bài Post :67 Số bài - 6%
Tên: edo (63)
Số Bài Post :63 Số bài - 6%
edo (63)
Tên: Midorikawa Yoi (51)
Số Bài Post :51 Số bài - 5%
Tên: Kate-kun (32)
Số Bài Post :32 Số bài - 3%
Kate-kun (32)
Tên: Yuuko Fukijima (24)
Số Bài Post :24 Số bài - 2%
Các bài gửi mới nhất Reload
F.
Thiên Sứ Bóng Đêm
F.
F.
F.
Mukuhiba-6918
biyeubau
[Quảng cáo] Teitan School World
Đang tải dữ Liệu
biyeubau
[Gift] From Bí
Đang tải dữ Liệu
F.
[event] Đeo sign quảng bs Forum
Đang tải dữ Liệu
F.


[Fanfiction] [Longfic] Happiness and tearXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Wed Jun 05, 2013 2:10 pm #1
[Fanfiction] [Longfic] Happiness and tear Bgavatar_06
[Fanfiction] [Longfic] Happiness and tear Bgavatar_01[Fanfiction] [Longfic] Happiness and tear Bgavatar_02_news[Fanfiction] [Longfic] Happiness and tear Bgavatar_03
[Fanfiction] [Longfic] Happiness and tear Bgavatar_04_new[Fanfiction] [Longfic] Happiness and tear Bgavatar_06_news
[Fanfiction] [Longfic] Happiness and tear Bgavatar_07[Fanfiction] [Longfic] Happiness and tear Bgavatar_08_news[Fanfiction] [Longfic] Happiness and tear Bgavatar_09
[Thành viên] - Takara Lee - Học sinh mới
Học sinh mới
Thông tin cá nhân Takara Lee:
Tổng số bài gửi : 1
$$$ : 3
Reputation : 0
Join date : 05/06/2013
Tổng số bài gửi : 1
$$$ : 3
Reputation : 0
Join date : 05/06/2013
[Fanfiction] [Longfic] Happiness and tear Vide

Bài gửiTiêu đề: [Fanfiction] [Longfic] Happiness and tear
Loading

Tiêu đề: [Fanfiction] [Longfic] Happiness and tear



[Fanfiction] [Longfic] Happiness and tear Empty
[Fanfiction] [Longfic] Happiness and tear Empty
[Fanfiction] [Longfic] Happiness and tear Empty

Title: Happiness and tear

Author: Ken

Pairings: Tất cả thuộc về CCS và TRC

Rating:12

Status: Incompleted

Summary:

Sẽ có cầu vồng cho những ngày mưa


Sẽ có hoàng hôn cho những ngày nắng


Hữu tiền hữu hậu


Thiên biến vạn hóa


Nhân thế khó lường





Chapter 1: Nhiệm vụ

Part 1: Sợi chỉ se duyên



Mây
mù phủ ngập và nhạt nhòa cả không gian, nhấn chìm vạn vật trong ảo
huyền, ngỡ hư không. Không gian tịch mịch mang chút khô khan, điêu tàn
của buổi hàn mai cuối tháng mười hai. Đào anh khai hoa, trông như ngàn
vạn đốm lửa hồng rực cháy, phát ánh hào quang giữa đất trời rộng lớn.
Những chạc cây xao động, đắm mình trong xuân phong.


Hừng đông.


Vòm trời ửng lên sắc cam rực rỡ, huy hoàng, tô điểm cho bức họa trần
gam màu tươi mới, ngập tràn sức sống. Nắng vàng quyện vào sương đêm
khiến vạn vật chìm vào cõi mơ, ảo thự bất phân. Bụi nắng trở mình, soi
sáng nhân gian.


Trên đỉnh núi Phú Sỹ, một
chàng trai thanh tú đứng lặng im, tựa mình vào thân cây sần sùi, mắt
nhìn xa xăm tựa đang hoài niệm một mảnh ký ức nào đó. Đôi đồng tử mang
chút ưu buồn, thống khổ và tuyệt vọng. Mái tóc hạt dẻ bay nhẹ theo từng
đợt gió thoảng. Khuôn trăng không cảm xúc như bị che lấp bởi tầng tầng
hoa tuyết đang rơi. Cái lạnh của ngoại cảnh không thể thanh tẩy cho
khối não nặng trĩu tâm tư của cậu. Những suy nghĩ bế tắc khiến đầu óc
như mớ bòng bong không lối thoát. Thiếu nhất quán giữa suy nghĩ và hành
động làm cho bản thân càng thống khổ. Lý trí mách bảo phải quên nhưng
trái tim lại không cho phép. Chính mãi chần chừ, do dự là nghuyên nhân
khiến cậu sợ hãi thực tại. Cuộc sống rẻ mạt, cậu cười nhạt bản thân quá
đỗi giả tạo. Xuất hiện hằng ngày với lớp mặt nạ vô tâm khiến cậu dần vô
cảm. Sống dối trá, lừa mình, gạt người hóa đá cảm xúc của trái tim.
Kịch bản hoàn hảo, cậu phải bất ngờ trước tài năng diễn xuất của mình.
Vuốt nhẹ mái tóc nâu, cậu cất giọng chua chát: " đến bao giờ mới có thể
hạ màn hả, Syaoran"


Tuyết thưa thớt rơi,
chậm rãi, nhẹ nhàng, không vướng bận. Syaoran đưa tay hứng lấy và nâng
niu. Nhưng tuyết là vậy, mong manh và dễ vỡ, dù có dịu dàng, trân
trọng thế nào chăng nữa, tuyết vẫn sẽ tan biến. Hàn thủy lên ngôi,
tuyết bỗng vỡ òa. Nước chẳng vương vấn trần thế, len qua kẻ tay, buông
mình nhập thổ rồi biến mất. Đời mà, cần phải học cách mạnh mẻ đối diện
với thực tại. Phải biết đặt dấu chấm hết cho những thứ không đáng.
Syaoran nhếch mép cười. Đắng thật. Cuộc tình cậu cũng như hoa tuyết ấy,
trở thành dĩ vãng.


*Flashback*


- Syaoran. - – Chủ nhân của thanh âm vừa vang lên là một cô bé có dáng
người nhỏ nhắn, mái tóc vàng dài tung bay theo hướng chiều gió thoảng.
Cô chạy nhanh trên thảo nguyên xanh, đôi lúc giơ cao tay khoác khoác
như thông báo cho ai dó sự xuất hiện của mình, tay còn lại nắm chặt vật
gì đó có vẻ rất quan trọng.


- Cẩn thận kẻo ngã đấy, Amamiya. – Giọng Syaoran lộ rõ vẻ lo lắng.


- Anh không cần lo, em sẽ không ngã đâu. – Amamiya mỉm cười rạng rỡ, hớn hở tăng tốc.


Theo bản năng, Syaoran giớ rộng tay, lo lắng dõi theo từng bước chạy
của Amamiya. Khoảng cách ngày càng được rút ngắn. Có lẽ vì quá mừng rỡ
nên quên quan sát phía trước cẩn thận, cô nàng vấp phải tảng đá cuội ẩn
dưới lớp cỏ xanh khi chỉ còn cách chỗ đứng của Syaoran tầm ba bước
chân. Amamiya chới với ngã, quơ tay loạn xạ hòng nắm được điểm tựa nào
đó. Chẳng có gì. Biết việc ôm đất chỉ còn tùy thuộc vào vấn đề thời
gian, cô nhắm tịt mắt kèm theo một tiếng la thất thanh:


Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa


"Ơ" Amamiya ngạc nhiên, không đau gì cả, ngược lại rất êm nữa. Gió dìu
dắt làn hương dịu nhẹ xộc vào mũi. Cô nhớ đã từng ngửi nó lúc trước,
nhưng đây là lần đầu tiên cô được đắm chìm trong nó, tận hưởng nó một
cách sâu sắc nhất. Làn hương cô đã bảo thủ cho rằng cho nó chỉ thuộc về
mình. Và anh ấy cũng vậy. Syaoran. Mà khoan đã, Syaoran...?


- Ui da. - Tiếng rên khe khẽ vang lên, trông có vẻ đã phải chịu đựng khá lâu.


" Giọng này là..."


Amamiya mở mắt và khi nhìn rõ xung quanh, cô không thể tin vào mắt
mình nữa. Syaoran đang ở trước mặt cô, gần đến mức có thể thấy được ảnh
được ảnh người đối diện trong đồng tử người còn lại. Hai mắt nhìn nhau,
chớp chớp...


1 giây


2 giây


3 giây


Aaaaaaaaaaaaaaaaa


Amamiya cuống quít ngồi dậy, rối rít xin lỗi:


- Em xin lỗi, anh có sao không, Syaoran?


- Ơ... à... anh không sao. - Syaoran quay đi tránh cái nhìn của Amamiya.


- Thật không?


- Thật mà


- Sao em thấy mặt anh đỏ quá vậy?


Syaoran giật mình, ngó vội sang nơi khác, giấu đi khuôn mặt đỏ hơn cà chua chín của mình.


Thình thịch... thình thịch


Syaoran nghe tim mình đập mạnh như muốn nổ tung. Được gần cô ấy như
thế này, đôi mắt, hơi thở, và hương anh đào đặc trưng dấy lên trong cậu
cảm xúc lâng lâng khó tả.


" Syaoran ơi là Syaoran, mày đừng nghĩ lung tung nữa được không?"


Syaoran lắc đầu nguầy nguậy, gắng xua đi mớ suy nghĩ cứ bám riết trong đầu. Bỗng cậu nghe bên tai tiếng gọi của Amamiya:


- Syaoran, anh ổn chứ?


- À... anh ổn. - Syaoran mỉm cười gượng gạo. - Phải rồi, em hẹn anh ra đây có việc gì không? - Cậu nhanh chóng đổi đề tài.


Amamiya cho tay vào túi, lấy ra một vật gì đó


- Đây anh xem. - Amamiya xòe tay trước mặt cậu để lộ sợi chỉ đỏ dài
(tầm 4, 5 km gì đấy) được cuốn lại gọn gàng, ở giữa tết cái nơ xinh.



Syaoran ngơ người nhìn vật thể trong tay Amamiya, không hiểu cô nàng định bày trò gì nữa.


- Em định dạy anh may vá hả? - Syaoran trỏ tay vào sợi chỉ, giọng ngờ vực.


- Đâu có. - Amamiya vội thanh minh. - Em muốn anh giữa sợi chỉ này.


- Để làm gì? - Cậu ngạc nhiên.


- Em muốn cho dù em ở bất cứ đâu, anh cũng sẽ tìm được em nhờ sợi chỉ
này. Em tin đây sẽ là cầu nối cho tình cảm của hai ta.


Syaoran không nói gì, chỉ im lặng nhìn Amamiya. Quả thật, cậu hơi bất
ngờ trước nhưng lời nói của cô. Amamiya thích cậu. Là thật. Bỗng chốc,
cõi lòng cậu ấm áp hẳn, tình cảm ấp ủ bấy lâu nay dường như đã được đáp
lại.


Thấy Syaoran nhìn mình như vậy, Amamiya
thoàng ngại ngùng, e dè cuối mặt, nhìn bâng quơ đám cỏ xanh mướt xung
quanh. Nhưng Syaoran không muốn vậy. Cậu muốn ngắm nhìn khuôn mặt đáng
yêu và đôi mắt của cô chứ không phải làn tóc mây này. Bằng cử chỉ nhẹ
nhàng nhất, cậu nâng cằm cô lên, nhìn xoáy sâu vào đôi mắt to tròn phủ
lấp màu hồng ngọc hiếm thấy. Khẽ mỉm cười dịu dàng, câu đưa tay xoa đầu
cô bé:


- Ngốc! Cho dù không có sợi chỉ này, anh vẫn sẽ chăm sóc và bảo vệ em mà.


- Nhưng...


- Anh sẽ giữ nó. được chưa công chúa của tôi? - Syaoran cầm lấy sợi
chỉ cho vào túi áo. - À mà, em đi gom hết chỉ của các hiệu may trong
thành phố hay sao mà có được sợi chỉ dài quá vậy?


- Anh không biết đâu, em phải vất vả lắm mới xin được ngần ấy đó. - Cô bé cười tít mắt, luyên thuyên kể công.


Nhìn thấy niềm vui trong mắt Amamiya , Syaoran chẳng buồn vui lây. Đôi
lúc nụ cười rạnh rỡ của ai đó là niềm vui của chính mính. Hạnh phúc,
đơn giản chỉ có vậy!


Chợt, một ý nghĩ lóe lên
trong đầu Syaoran, cậu nhìn Amamiya mỉm cười ranh mãnh. Việc trêu chọc
cô nàng là niềm vui lớm nhất của cậu, để rồi cô giận, cậu lại phải
xuống nước xin lỗi. Thừa lúc Amamiya sơ ý, cậu đưa tay búng nhẹ mũi cô
nàng.


Aaaaaaaa



Amamiya dùng tay che kín mũi mình, không cho Syaoran thực hiện hành
động trên lần hai. Ném cho cậu cái nhìn sắc lẻm, cô quay mặt đi tỏ
vẻhờn dỗi.


Mặc cho cậu múa mây đủ trò, Amamiya chẳng hoài để tâm đến. Xem ra lần này cô nàng giận thật rồi.


- Tha lỗi cho anh đi mà!


Không tác dụng.


- Amamiya, em là người con gái xinh đẹp, dễ thương nhất trần đời.



- Thôi đi.

- Amamiya. - Syaoran kéo nhẹ tay áo cô nàng, ra vẻ ăn năn. - Tha lỗi cho anh đi mà. Chủ nhật này, anh dẫn em đi ăn kem ha.


Con gái mà, nghe đến thức ăn là mắt sáng rực. Chẳng cần quan tâm đến
việc giận dỗi Syaoran nữa, Amamiya quay cả người sang, hỏi để chắc
chắn:


- Thật không?


- Thật. Anh thề


- Hoan hô, hoan hô


Amamiya nhảy cẫng lên, niềm vui non trẻ đuợc dịp nở tung ra, say sưa tràn đầy.


Còn Syaoran?


Cậu chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm.


" Lại sắp tốn tiền nữa rồi"




Đủ nắng... hoa sẽ nở


Đủ gió... mây sẽ bay


Đủ yêu thương... hạnh phúc sẽ đong đầy




OoO


Sững sờ.


Cả cơ thể cứng đờ Syaoran nhìn người trong mộng của mình đứng chắn cậu
cùng một thanh kiếm xuyên sâu vào cơ thể. Vết thương mở miệng, huyết
tức tuôn trào, loang nhanh trên vải, nhuộm đỏ bạch y, nhạt nhòa cả
không gian, ánh lên hương sắc nổi bật giữa cảnh quang hoang lương, điêu
tàn. Amamiya ngã người xuống nền đất lạnh, hướng mắt nhìn Syaoran khó
nhọc.


Syaoran thở hắt ra, phổi dường như
không còn hoạt động nữa. Cổ họng rát buốt, mắt nhòe hẳn đi, cậu run rẫy
bế thốc Amamiya đặt lên đùi mình, nắm chặt tay cô gắng truyền chút ấm
áp. Mắt Amamiya ngấn lệ, ngắm nhìn khuôn mặt đã từng hằng sâu trong bờ
ký ức, giờ quá đỗi xa xôi, gần nhau gang tấc mà xa cách trùng vương. Cô
đưa tay muốn vuốt ve, âu yếm nó nhưng bất lực. Mỉm cười cay đắng, cô
cất giọng yếu ớt:


- Em xin lỗi… em không thể ở cạnh anh nữa rồi. – Cõi lòng quặn thắt, nước mắt cô vỡ òa giữa tầng tầng hoa tuyết đang rơi.


- Ngốc...


- Em hơi mệt, em muốn ngủ một lát.


- Amamiya, em không được ngủ, anh không cho phép em ngủ. Đừng ngủ,
đừng ngủ… - Syaoran xiết chặt tay cô, cảm nhận con tim đau đớn, nhức
nhói tột cùng.


- Tha… lỗi… cho em…
Sy..a..o..ran… - Tay cô vô lực trượt xuống, lạnh lùng và nặng nề, mắt
nhắm nghiền thanh thản chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng giữa ngày đông. Nếu
nhìn kỹ, sẽ thấy trên gò má có một vệt nước
dài..đã khô…


Syaoran ôm chặt cơ thể đã không còn hơi thở, miệng lẩm bẩm mãi một thanh âm:


- Amamiya… Amamiya…




Mưa…


Trút nước mắt từ thiên đường, luân hồi tý tách, xoáy ngập tâm hồn cậu trong luồng tạp cảm bế tắc.


Lạnh buốt.


Và đâu đó trong mưa,


Mặn đắng vị buồn của nước mắt..

*End flashback*



OoO

Sột soạt tiếng bước chân trên nền đất lạnh còn vương lại vài bông
tuyết trắng muốt. Từ xa, có thể thấy dưới hàng cây cô tịch đơm bông
trắng muốt, một cô gái đang thong thả dạo bước. Mái tóc nâu buông dài
bên bờ vai trần, bộ cánh trắng điểm vài hạt đá quý tôn thêm nét duyên
dáng, đoan trang của người thiếu nữ. Nàng nhìn mọi vật thoáng chút bỡ
ngỡ
như chú ếch bé nhỏ vừa thoát khỏi cái giếng chật hẹp để hòa mình vào
thế giới bao la này. Trong tĩnh lặng, chiếc lá khô khẽ buông mình, gieo
vào mắt nàng một hình ảnh vô lực chậm rãi đáp nhẹ xuống làn nước
xanh mát, không để lại gì ngoài chút dư âm loang dần trên mặt gương trong suốt.


Gió vô tình thổi mạnh như thể muốn cuốn đi một thứ gì đó Con đường này
sẽ đưa họ lại gần nhau. Ngỡ vô tình ai ngờ hữu duyên. Định mệnh đã an
bày. Họ là của nhau… Syaoran và Sakura…


Giữa
không gian, một sợi chỉ đỏ được làn gió dìu dắt, vượt qua trăm ngàn
chướng ngại vật, đến tay người con gái ấy. Sakura nắm gọn vật thể lạ
trong lòng bàn tay, đôi đồng tử giãn ra thay cho một câu hỏi thiếu mất
âm thanh. “Sợi chỉ đỏ này không tự nhiên mà có, chắc hẵn ai đó bất cẩn
đã làm rơi” Nghĩ vậy, cô nắm chặt nó, dang chân bước đi, tay chuyển
động nhằm thu lại đoạn dây.


Syaoran phóng tầm nhìn toàn cảnh. Ánh mặt trời len qua tán lá mọc
xiên, vương trên khuôn mặt cậu, sắc vàng phản chiếu trong đôi mắt, soi
tới tận đáy, trông như có ngọn lửa đang bùng cháy. Lòng hầm hập ý định
vốn được nung nấu từ lâu. Hôm nay cậu nhất định sẽ đốt nó, sợi chỉ đỏ
mà Amamiya tặng cậu. Syaoran đưa tay vào túi áo, lôi ra một sợi chỉ.
Bỗng,
khuôn mặt cậu xám xịt, mắt mở to hết cỡ. Sợi chỉ chỉ còn một đầu, phần
còn lại nằm dài trên mặt đất kéo dài đến tận đâu không rõ. Syaoran vò
đầu, thầm trách bản thân. Cậu chán nản đi về phía trước, tay nhanh nhẹn
thu lại sợi chỉ.


Cả hai vẫn men theo con
đường hẹp tiến về phía trước. Thời tiết thế này làm họ thấm mệt. Phía
trước đã là khúc cua ngoằn ngoèo. Ở đó có hai chiếc ghế đối lưng chìm
ngập trong màu trắng thanh bạch của vô vàn tuyết đọng. Sakura hớn hở
như một đứa bé thấy trò chơi hay, cô chạy đến nó, lớp tuyết nhanh chóng
được vạt sang hai bên theo từng chuyển động của cánh tay cô nàng. Cô
ngồi xuống, đưa tay lau nhẹ những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi
chân đã mỏi nhừ,không nhấc nỗi dù chỉ là nữa bước.


Syaoran quăng mình lên ghế một cách thô bạo, cậu ngả người, đưa mắt nhìn từng vầng mây trắng bạch, im lặng.


Hai người. Hai luồng suy nghĩ khác nhau, yên vị ở hai chiếc ghế khác
nhau. Cạnh bên mà ngỡ trùng dương xa cách. Syaoran trầm ngâm. Sakura
không nói gì. Một khoảng lặng lạnh đến rợn người:


- Hừm, ai là chủ nhân sợi chỉ này nhỉ? Bao nhiêu người không đến lại bay ngay chỗ mình. Đáng ghét. – Sakura phụng phịu.


- Ai là người giữ sợi chỉ của mình chứ? Trời ơi, Syaoran ơi là Syaoran
sao mày hậu đậu quá vậy hả? – Cậu la lên, cốc mạnh vào đầu mình.


Không hẹn mà gặp, cả hai cùng quay đầu lại. Ánh mắt họ chạm nhau. Đôi
đồng tử hổ phách như tan chảy trong đôi mắt to, tròn phủ lấp một màu
xanh ngọc bảo hiếm thấy. Cả hai bất động như những con rô-bốt hết pin.
Và một lần nữa cả hai cùng quay đi, đứng dậy, toan bước đi và đột ngột
dừng lại khi nhận ra sợi chỉ đã căng ra hết mức. Syaoran và Sakura cúi
xuống nhìn sợi chỉ rồi ngước lên nhìn nhau, hai ánh mắt lại gặp nhau
không chủ ý.


- Anh là chủ nhân sợi chỉ này? /
Cô là người giữ sợi chỉ của tôi sao? –Hai âm thanh được phát ra đồng
thời hòa vào nhau như một.


- Phải. – Syaoran trả lời, giọng pha chút lạnh lùng.


- Vậy thì trả anh. – Sakura dúi sợi chỉ về phía Syaoran, mặt ngó lơ nơi khác.

Sakura quay lưng, thực hiện bước chân đầu tiên. Syaoran trong vô thức
buông ra một câu nói mà chính cậu cũng không ngờ tới:


- Tôi có thể biết tên của cô không?


- Wisteria. Anh có thể gọi tôi như thế.


Dứt lơi, Sakura biến mất giữa làn khói trắng. Syaoran bơ vơ, lạc lõng giữa không gian, miệng không ngừng lẩm bẩm:


- Wisteria… Wisteria…


Trong thầm lặng, hạt tình yêu lặng lẽ nảy mầm…

End part 1

[Fanfiction] [Longfic] Happiness and tear Empty

Tài sản của Takara Lee

Tài sản
Pet :
Medal:




[Fanfiction] [Longfic] Happiness and tear

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự.
* Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn.
* Tránh spam nhảm không liên quan đến chủ đề.

Yêu cầu viết tiếng Việt có dấu.


Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Academy Clamp Fan Club :: Trường học Tomeda :: Thư viện :: Kệ truyện chữ :: Fiction-